Xanh Cam
Cô từng nghĩ mình đã đợi chờ quá lâu cho một cái gì đó không có thật. Đó là những ngày dài lặp đi lặp lại đầy chán nản. Cô như ngồi trên hàng ghế khán giả, ngắm nhìn những cuộc tình đến rồi đi, những chuyện yêu dài mấy mươi năm đầy níu kéo nhưng thiếu mất hạnh phúc. Bị cuốn vào những vấn đề của gia đình, của những người bạn ở xa, để rồi khi bất chợt nghĩ đến, cô thấy trang truyện của mình trống rỗng không nội dung, như thể những hỷ nộ ái ố cô cảm nhận được đều do vay mượn từ câu chuyện của người khác. Cô thấy mình cô đơn trong những cảm xúc không phải của mình. Ai đó từng nói, con người sinh ra vốn cô đơn. Quay đi quẩn lại qua bao chuyện đời, người ta sẽ nhận ra chỉ có chính mình ở lại. Dần dà, cô nhận thức được con người ta hiếm khi có thể làm quen với sự cô đơn, họ chỉ chấp nhận nó. Cô chấp nhận nhìn chính mình trôi đi với nỗi cô đơn, như một người thứ ba ngồi xem một bộ phim trống rỗng mãi không đến hồi kết. Sự sợ hãi chuyển thành một cảm giác gì đó...