Bài đăng

Xanh Cam

Hình ảnh
Cô từng nghĩ mình đã đợi chờ quá lâu cho một cái gì đó không có thật.  Đó là những ngày dài lặp đi lặp lại đầy chán nản. Cô như ngồi trên hàng ghế khán giả, ngắm nhìn những cuộc tình đến rồi đi, những chuyện yêu dài mấy mươi năm đầy níu kéo nhưng thiếu mất hạnh phúc. Bị cuốn vào những vấn đề của gia đình, của những người bạn ở xa, để rồi khi bất chợt nghĩ đến, cô thấy trang truyện của mình trống rỗng không nội dung, như thể những hỷ nộ ái ố cô cảm nhận được đều do vay mượn từ câu chuyện của người khác. Cô thấy mình cô đơn trong những cảm xúc không phải của mình.  Ai đó từng nói, con người sinh ra vốn cô đơn. Quay đi quẩn lại qua bao chuyện đời, người ta sẽ nhận ra chỉ có chính mình ở lại.  Dần dà, cô nhận thức được con người ta hiếm khi có thể làm quen với sự cô đơn, họ chỉ chấp nhận nó. Cô chấp nhận nhìn chính mình trôi đi với nỗi cô đơn, như một người thứ ba ngồi xem một bộ phim trống rỗng mãi không đến hồi kết. Sự sợ hãi chuyển thành một cảm giác gì đó...

Chuyện Kể Của Những Câu Chuyện I: Vòng Tròn

Bất cứ thứ gì được ban cho sự sống đều đang chết đi. Khi một người, một con vật, hay một mầm cây, chào đón hơi thở đầu tiên, cũng là lúc một thời hạn nhất định được đóng lên những số phận đó, riêng biệt nhưng đều hữu hạn, giống như cái cách một hộp sữa có ngày sản xuất và hạn dùng. Không có gì là vô hạn, vì không có sự sống nào đủ dài để chứng minh rằng một vật gì đó mãi vẫn tồn tại. Gã thường nhẩm đi nhẩm lại điều này trong tâm trí. Dù ngược đời, nhưng cái ý nghĩ đó khiến gã bình tâm giữa những cơn hoảng loạn thường ập đến trong ngày. Như một làn gió nhẹ nhàng ve vuốt lấy nỗi sợ hãi rồi cuốn nó đi mất, hai từ “hữu hạn” vỗ về gã suốt những ngày dài tưởng chừng vô hạn.  Gã sợ nỗi buồn. Nỗi buồn của gã xoay quanh sự sợ hãi. Quanh đi quẩn lại, gã mắc kẹt trong một vòng tròn vô định, buồn bã và sợ sệt. Gã bước vào vòng tròn đó mà cảm thấy như bị lột trần, không có một vật dụng gì bên người để gợi cho gã nhớ mình là ai, lí do mình ở đây là gì, và mình đang đi về chốn nào. Gã cứ...

“Hãy Làm Một Con Mèo”

Hình ảnh
Có một đứa bạn từng nói với tôi “Nếu có thể, mày hãy làm một nhà thám hiểm. Nếu không, hãy làm một con mèo”. Lúc đó tôi vừa mất một con mèo, con mèo đã ngồi nhìn tôi khóc qua một lần chuyển trường, một đám tang, và đã để tôi ôm nó thủ thỉ những chuyện buồn vu vơ chẳng biết kể ai. Nó là một con mèo thích lang thang, có lần sẩy chân ngã vào một cái hố sâu gần nhà. Cái hố hôm đó cạn nước do trời đang mùa nắng, con mèo được một bác bảo vệ tốt tính tìm thấy rồi mang trả. Lần tôi mất con mèo, nó lang thang đâu đó cả tuầ n không về, cũng không được bác bảo vệ bế sang trả về nhà.  Đứa bạn đó cũng từng có một con mèo, và cũng từng mất đi một con mèo. Hai đứa chủ mất mèo thường ngồi kể với nhau về lũ mèo, và đâu đó trong cuộc trò chuyện là một ước mơ chung kì quặc: mơ được làm một con miêu nhỏ, muốn đi đâu thì đi, muốn về đâu thì về. Những con mèo thường cô đơn, mà dường như chính chúng tự chọn cho mình sự cô đơn đó. Khác với lũ cún “tăng động” ồn ào, những con mèo thường đi lang th...

Bụi Trời

Hình ảnh
Em không nghĩ người ta vẫn còn tin vào các vì sao, bởi vì giữa những toà nhà cao ngất và những bóng đèn neon sáng chói, có mấy ai còn nhìn thấy các đốm sáng be bé mờ mịt đó? Em sẽ leo lên những tầng lầu cao nhất, ngước mắt lên trời tìm kiếm chúng, rồi thất vọng nhận ra mình đang đối mặt với một tấm thảm đen kịt bị thứ ánh sáng hỗn tạp bên dưới soi rọi.  Người ta thường không tin vào những gì họ không thể thấy, và sẽ quên phắt mất những gì luôn hiện diện. Họ biết trời sáng khi mặt trời mọc, và ngáp dài trước một ngày quen thuộc, luẩn quẩn ở sở làm. Họ biết trời tối khi mặt trời lặn, nhưng thay vì để ý những vì sao, họ sẽ ngán ngẩm trước con đường đông đúc về nhà. Khi những vì sao trên trời biến mất, không một ai biết chúng bỏ đi lúc nào.  Ở thành phố nơi em sinh ra và lớn lên, chẳng ai có thì giờ ngắm nhìn trời đêm. Có ngắm, cũng chẳng thấy được gì. Em chỉ biết đến những ngôi sao trong một trang truyện nào đó thuở bé tí, và cũng quên mất chúng khi lớn lên. Chỉ khi ...

Đu Đưa

Hình ảnh
Sân nhà tôi có một cái xích đu bằng sắt. Cái xích đu cũ lắm rồi, chắc chỉ nhỏ hơn tôi vài ba tuổi. Nó cứ chễm chệ đứng ở khoảng tường trống trước nhà, chào cái nắng sớm ban mai, đón cái nắng màu cam của hoàng hôn, rồi chìm đi trong bóng tối khi mặt trời trốn mất. Nó là một cái vòng tròn sắt có viền là những hoạ tiết uốn lượn, ở giữa là một băng ghế, cũng bằng sắt nốt, được treo lên bằng bốn sợi xích đan nhau trông điệu đà như chỗ ngồi của một cô công chúa. Lớp sơn đầu của chiếc xích đu có màu be, âm ấm ẩn mình dưới ánh nắng. Những năm sau đó, như một con người lớn lên phải thay da đổi thịt, nó được sơn lên những lớp sơn mới, cho đến giờ là một màu tím khiến người ta nhìn vào thấy có chút gì đó buồn buồn. Cái buồn lãng vãng đó mang những ngày cũ đặt lên băng ghế xích đu, để rồi khi nó đu đưa theo gió, chúng sẽ không nói không rằng mà trôi đi theo mất. Tôi hay “đóng đô” trên cái xích đu vào những buổi hè oi bức, khi mà bài tập về nhà và trường học là hai thứ bị quăng vào một góc tủ bé ...

Bắc Nam

Hình ảnh
Mười tám tuổi, cái cột mốc ngầu ngầu mà nó mong chờ bấy lâu nay giờ cũng đến, lạ lẫm nhưng nghe thật hay. Mười tám tuổi, cái tuổi mà nó chính thức làm “người trưởng thành”, được hưởng sự tự do thoáng đãng nhưng vẫn vô tư lự ngồi ghế nhà trường. Mười tám tuổi, nó ngừng yêu Bắc.  Thật ra tên cậu ấy chẳng phải là Bắc, nó chỉ thích gọi cậu như thế vì cái giọng Hà Nội nghe trầm bổng vừa ngộ vừa “chất”. Chuyện của nó và cậu như thời tiết miền Bắc, ấm vào mùa hè nhưng lạnh lẽo suốt các mùa còn lại. Nhờ cái lạnh dăng dẳng đó, nó nhớ mãi hơi ấm ngắn ngủi, giữ chặt cái cảm giác lâng lâng trong lòng lâu đến mức nó không nhớ mình đã như vậy từ lúc nào.  Đó là buổi chào cờ sáng thứ Hai đầu tiên sau kì nghỉ Tết năm lớp mười. Nó vẫn ngái ngủ nhìn bầu trời âm u, thầm rủa cái phận học sinh khốn khổ phải thức dậy lúc năm rưỡi sáng trong khí trời tháng Giêng để kịp giờ đi học. Gói xôi bé tẹo nó ăn vội lúc sáng dường như trôi tuột đi đâu hết sau nửa tiếng đạp xe hì hục. Trong cái khoản...

Bay

Hình ảnh
Nó cảm thấy như mình đang bay. Chiếc xe đạp trượt vèo xuống con đường cong cong quấn lấy sườn núi. Hai bàn tay nó siết nhẹ lấy cặp phanh, vừa đủ để xe đi chậm lại nhưng không thắng kít một cách đột ngột. Nó đón luồng gió ùa vào mặt như một cái ôm lành lạnh cuối đông. Thật ra chẳng có ai muốn dắt xe phóng xuống sườn núi vào cái mùa này của năm, khi những cái cây hai bên đường vẫn đứng trơ trụi buồn hiu, làm bạn với thứ không khí lúc nóng, lúc lạnh của tiết giao mùa. Nó thì khác, nó thích mê khi hai chiếc bánh xoay vòng, chở nó ngang qua những bụi cỏ đang đơm hoa rực rỡ, đối chọi với cành cây trống trải trên cao. Nó yêu con đường núi dốc ngoằn nghèo vì khi đi xuống, cả thành phố rộng lớn như được thu gọn trong tầm mắt, còn khi hì hục đạp xe ngược lên trên, chỉ có bầu trời đầy mây cuốn nó đi như không muốn cho bất kì thứ gì khác chen vào. Con đường núi cho nó hai lựa chọn: được chìm vào thành phố với hàng nghìn ánh đèn hay được một mình tự do tự tại. Như lúc này đây, nó muố...