Bụi Trời



Em không nghĩ người ta vẫn còn tin vào các vì sao, bởi vì giữa những toà nhà cao ngất và những bóng đèn neon sáng chói, có mấy ai còn nhìn thấy các đốm sáng be bé mờ mịt đó? Em sẽ leo lên những tầng lầu cao nhất, ngước mắt lên trời tìm kiếm chúng, rồi thất vọng nhận ra mình đang đối mặt với một tấm thảm đen kịt bị thứ ánh sáng hỗn tạp bên dưới soi rọi. 

Người ta thường không tin vào những gì họ không thể thấy, và sẽ quên phắt mất những gì luôn hiện diện. Họ biết trời sáng khi mặt trời mọc, và ngáp dài trước một ngày quen thuộc, luẩn quẩn ở sở làm. Họ biết trời tối khi mặt trời lặn, nhưng thay vì để ý những vì sao, họ sẽ ngán ngẩm trước con đường đông đúc về nhà. Khi những vì sao trên trời biến mất, không một ai biết chúng bỏ đi lúc nào. 

Ở thành phố nơi em sinh ra và lớn lên, chẳng ai có thì giờ ngắm nhìn trời đêm. Có ngắm, cũng chẳng thấy được gì. Em chỉ biết đến những ngôi sao trong một trang truyện nào đó thuở bé tí, và cũng quên mất chúng khi lớn lên. Chỉ khi đặt chân đến một nơi xa, trong một buổi tối trời lành lạnh, em ngước lên và thấy chúng nhấp nháy vẫy chào. Chúng mơ màng như những câu chuyện cũ, nhưng cũng lấp lánh rõ ràng như những hạt cát li ti dưới ánh nắng mặt trời. Chúng đẹp một cách lộng lẫy nhưng giản dị, như những hạt bụi trời rải đầy vũ trụ. Em lúc đó ước gì mình là một hoạ sĩ, dùng chiếc cọ vẽ phớt lên một mảnh giấy cái cảnh sắc tuyệt đẹp đó, rồi giữ nó lại một nơi nào đó thân quen. 

Đã lâu rồi em không còn thấy những vì sao. Em quên mất việc tìm kiếm chúng. Em mê mẩn những ánh đèn ban tối, bị âm thanh náo nhiệt của những con đường đông đúc vây quanh. Em thích so sánh vẻ đẹp và sự náo loạn của chúng với nhau mà không nhận ra mình đã trở thành một phần trong đó từ lúc nào. Em thích xem mình như một ánh đèn thật sáng, gắng sức trong cuộc đua với những ánh đèn khác. Em quên mất, những ánh đèn nhân tạo, dù có sáng tới mức nào, cũng có lúc hỏng hóc mà tắt ngúm. Một lúc nào đó, khi mà những ánh đèn dần chìm vào bóng tối, những ngôi sao sẽ ngạo nghễ chiếu từ trên cao xuống thứ ánh sáng nhè nhẹ nhưng xuyên qua hàng trăm nghìn dặm của chúng.

Em đã nằm trên tầng lầu cao nhất đó khi ánh đèn của mình trở nên lay lắt giữa rừng đèn bên dưới. Em đã ngước mặt lên trời tìm sao, rồi để cho ngọn gió lồng lộng vỗ về nỗi thất vọng của mình. Cái đêm đầy sao ở vùng đất xa xôi kia sẽ không trở lại. Những trang sách đầy sao mơ mộng lúc bé cũng đã lạc đi đâu mất. 

Em bỗng nhớ một bài đọc nào đó trong sách giáo khoa nhiều năm về trước, tả cảnh đêm ở quê. Cảnh đêm với vầng trăng thật sáng và những ngôi sao chi chít. Em nhớ những bài tập làm văn lúc ở trường tiểu học, khi danh xưng vẫn là tiếng “em” ngây ngô chứ chẳng phải chữ “tôi” đầy chững chạc. Khi một người trở nên quá tuổi cho những vì sao, từ “em” trong những đoạn tự sự nghe thật lạ lùng. Khi một người thấy mệt mỏi với những ánh đèn trên phố và những cuộc đua không hồi kết, thì ngược lại, tiếng xưng “em” nghe dễ chịu như ánh sao sáng nhẹ nhàng rọi xuống. 

Em vẫn tìm những ngôi sao trên trời, nhưng nếu chúng mãi không xuất hiện, em sẽ vẽ ra một ngôi sao cho riêng mình rồi đặt nó vào cái bóng đèn sắp tắt. Ánh sáng của nó sẽ không sáng chói như những bóng đèn neon, nhưng đó là một thứ ánh sáng khiến tâm hồn người ta bình yên như được vỗ về.

Đó là một thứ ánh sáng em tin vào.

N.T.H
Sài Gòn, July 20, 2018
“Look After You”- Aron Wright

Nhận xét