Chuyện Kể Của Những Câu Chuyện I: Vòng Tròn
Bất cứ thứ gì được ban cho sự sống đều đang chết đi. Khi một người, một con vật, hay một mầm cây, chào đón hơi thở đầu tiên, cũng là lúc một thời hạn nhất định được đóng lên những số phận đó, riêng biệt nhưng đều hữu hạn, giống như cái cách một hộp sữa có ngày sản xuất và hạn dùng. Không có gì là vô hạn, vì không có sự sống nào đủ dài để chứng minh rằng một vật gì đó mãi vẫn tồn tại.
Gã thường nhẩm đi nhẩm lại điều này trong tâm trí. Dù ngược đời, nhưng cái ý nghĩ đó khiến gã bình tâm giữa những cơn hoảng loạn thường ập đến trong ngày. Như một làn gió nhẹ nhàng ve vuốt lấy nỗi sợ hãi rồi cuốn nó đi mất, hai từ “hữu hạn” vỗ về gã suốt những ngày dài tưởng chừng vô hạn.
Gã sợ nỗi buồn. Nỗi buồn của gã xoay quanh sự sợ hãi. Quanh đi quẩn lại, gã mắc kẹt trong một vòng tròn vô định, buồn bã và sợ sệt. Gã bước vào vòng tròn đó mà cảm thấy như bị lột trần, không có một vật dụng gì bên người để gợi cho gã nhớ mình là ai, lí do mình ở đây là gì, và mình đang đi về chốn nào. Gã cứ chạy, rồi đi, rồi lết qua từng bước, vòng theo vòng. Đi nhiều đến nỗi gã tự giật mình nhận ra nó là một vòng tròn không kết thúc, và gã lại sợ. Gã sợ những gì gã gặp trên cái vòng rộng lớn ấy, dù lớn dù nhỏ, dù đáng sợ hay tầm thường. Ngày qua ngày gã lết đi, và mỗi khi qua khỏi một đoạn vòng tròn, gã lại cảm thấy nỗi sợ tăng dần, vì gã biết một ngày nào đó, dù xa dù gần, gã sẽ lại bước ngang đoạn đường đó thêm lần nữa.
Những lúc bị nỗi sợ chiếm lấy, gã sẽ tìm một góc trống nào đó để vòng tay ôm lấy chính mình, một cái ôm tự cấp vụng về nhưng cần thiết. Gã sẽ thả ánh nhìn của mình tới một góc nào đó rồi để cho cái ý nghĩ về sự hữu hạn an ủi sự run rẩy của mình. Mọi sự sống đều sẽ mất đi, sự sống của chính gã cũng vậy. Mọi người ở xung quanh gã, những người gã thương và những kẻ gã ghét, rồi cũng sẽ có lúc ngừng tồn tại. Những việc xảy ra vào lúc này, nỗi buồn văng vẳng gã mang theo, sự giận dữ căng đầy nơi lồng ngực, hay cái lo sợ cồn cào ở bụng, rồi sẽ tan biến theo sự sống mà chúng đeo bám. Những chuyện tưởng chừng to lớn ở thời điểm chúng xảy ra, một khi không còn ai nhớ tới, sẽ biến mất như chưa từng tồn tại.
Gã hít sâu những ý nghĩ đó, cho phép chúng ngấm vào hai lồng phổi rồi theo những mạch máu trải đều ra khắp cơ thể. Thở ra một hơi thật dài, gã mong nỗi buồn của mình cũng theo đó được thổi đi thật xa, hoà vào những tầng mây xanh ngắt phía trên rồi đọng xuống thành những hạt mưa lất phất theo gió bay đi mất.
Có những lúc hiếm hoi, gã lại thấy sợ khi biết rằng sự sống không vô hạn. Gã có đang phí phạm khoảng thời gian mình được trao? Gã sợ, sợ rằng mình đang không sống đủ. Lại là cái vòng tròn quanh quẩn đầy hoang mang, kéo lê gã trai tội nghiệp. Gã quyết định vùng dậy, kiếm tìm một lối thoát. Ngẩng đầu quan sát những người xung quanh, gã gắng sức tìm cho bằng được cách họ sống, cách họ không phí phạm khoảng đời ngắn ngủi được trao cho. Họ tham gia những buổi tiệc, kết bạn, xã giao, làm việc. Họ đem những việc đó kể cho những người bạn trong những buổi tiệc, rồi bước đến một bữa tiệc khác để kể về bữa tiệc cũ cho một nhóm bạn khác. Họ so sánh và ganh đua. Ai có nhiều bạn hơn? Ai làm ra nhiều tiền hơn? Mọi thứ là một cuộc đua, và so với cái vòng tròn luẩn quẩn của gã, lại chẳng có chút khác biệt nào.
Gã bỗng nhận ra nạn nhân của cái vòng tròn đáng sợ kia không chỉ có một. Thích thú trước cái phát hiện thú vị này, gã ta bắt đầu trầm ngâm, nhấm nháp cái cảm giác khoan khoái khi sự cô đơn rút đi dần khỏi trí óc. Hoá ra họ đều đang chạy lòng vòng trên những quãng đường dài lập đi lập lại đó mà chẳng mảy may hay biết. Hoá ra gã không một mình. Biết đâu khi ngước lên, gã có thể nhìn thấy những bóng người khác đang chạy vòng quanh, đông đúc nhưng cô độc trong chính cái vòng tròn của họ.
Gã suy ngẫm rồi như oà lên với một phát hiện mới: một lối thoát khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn vốn đã dằn vặt con người gã quá lâu. Nếu con người sinh ra đã mắc kẹt trong những chu kỳ lặp đi lặp lại, không có lí do nào trói buộc gã trong vòng tròn của chính mình. Gã sẽ không lê lết trên con đường đầy dằn vặt này nữa. Gã sẽ ngừng bước và trải tầm nhìn của mình xuyên qua màn sương đang cố gắng cô lập nạn nhân của nó, ghé thăm những vòng tròn kề cận. Cứ thế, gã sẽ tạm thời quên đi nỗi sợ và sự buồn bã quấn quít chung quanh. Gã sẽ nhón chân ngả sang những cuộc đời khác, đứng nhìn chủ nhân của chúng chạy vòng quanh, để giải thoát cho chính tâm hồn nát bươm của mình.
Gã đã biết được bí mật của những vòng tròn.
N.T.H
California, December 28, 2018
“Angels On The Moon”- Thriving Ivory
`
Nhận xét
Đăng nhận xét