Lạ
Sân bay vắng lặng khác thường. Ít ai muốn lên chuyến bay vào đúng ngày đầu tiên của năm mới. Người ta muốn dành cái ngày đặc biệt ấy cho người thân, bạn bè, và đôi khi là một người đặc biệt nào đó, tất nhiên là ở những nơi ấm cúng như nhà, chứ không phải trên những chuyến bay dài dằng dặc đầy mỏi mệt.
Cô tự cho mình là trường hợp đặc biệt. Năm mới là lúc mọi người đặt ra những mục đích, ước mơ mới. Năm mới với cô là lúc để thực hiện ước mơ cũ, điều mà những gò bó của cuộc sống bận rộn luôn ngăn cô đạt đến. Đặt một chiếc vé đưa cô đến một vùng đất xa lạ, chạy trốn khỏi những bóng ma cũ kĩ, và tìm gặp những con người mới. Chuyến bay vào sáng sớm ngày mùng một, ngày đầu tiên của năm, ngày của sự bắt đầu.
Vác trên vai chiếc ba lô nặng trịch đầy những cuộn film, máy ảnh, dây sạc, sách, và hàng hà sa số các thứ lặt vặt, linh tinh, cô hít vào lồng ngực khí sương mát mẻ của buổi sớm. Sân bay trông như một nơi hoàn toàn khác, vắng đi sự chen lấn ồn ào và tiếng xe cộ xen nhau đưa đón. Lác đác vài ba người vội vã đẩy hành lí qua lại dưới ánh sáng nhè nhẹ hắt vào. Thong thả làm thủ tục check in, kiểm tra an ninh rồi qua cửa hải quan, cô gái trẻ dạo vòng quanh những cửa hàng vừa lục tục mở cửa của sân bay. Còn hẳn hai tiếng trước giờ bay, nên cô cứ thoải mái dạo vòng quanh những kệ bày bán đủ thứ đồ, nhâm nhi một ly latte nóng hổi vừa mua. Cô cũng không hiểu sao mình phải vội vã rời khỏi nhà lúc trời vẫn chưa kịp sáng, để rồi dư ra khoảng thời gian không cần thiết, cứ như thể sợ rằng nếu chần chừ thêm chút nữa, những việc không đâu sẽ xuất hiện, cuốn cô về lại cuộc sống của mình mà không thèm buông lơi.
Cô từng đứng ngoài quan sát cách cuộc sống trói chặt những người thân thiết của mình. Cô nghe mẹ kể về chuyện muốn được chơi guitar khi còn nhỏ, nhưng bị bà ngoại ngăn cản, vì “có những chuyện quan trọng khác nên được ưu tiên”. Cô nhìn mẹ chịu những ánh mắt soi mói từ họ hàng khi quyết định chi số tiền bà làm ra vào một món đồ yêu thích. Cô thấy những đứa bạn ra sức đua theo những con số, rồi bàng hoàng nhận ra mình cũng đang chạy trên cùng một con đường. Cô nghe cô bạn thân mơ về một đất nước khác, nhưng không đành lòng chia tay chuỗi ngày quen thuộc đầy sự an toàn. Cô cảm nhận sự ngột ngạt của bốn bức tường con người tự xây nên để giam cầm chính mình. Quyết định rằng trước khi những cánh cửa đóng lại hoàn toàn và vĩnh viễn nhốt mình lại trong bóng tối, cô đập vỡ những mảng tường u ám, thoát ra ngoài.
Đi ngang qua gian hàng đầy những chiếc túi thổ cẩm nhiều màu sắc đặc trưng, cô ghé vào, lướt những ngón tay lên chất vải thô ráp nhưng tinh xảo. Chọn lấy một chiếc túi đặc biệt rực rỡ, cô hy vọng nó sẽ lấp đi tông màu trầm ảm đạm vốn được mình ưa thích, tô vào những ngày nhàm chán vô tận những vệt màu mới lạ.
Còn ba mươi phút trước giờ bay. Đã dạo quanh hết các gian hàng, cô đi thẳng đến khu vực chờ ra máy bay. Hoá ra chuyến bay không vắng như cô tưởng, hàng dãy ghế ngồi đã đầy ắp những vị khách đang chờ đợi. Thấy hai chiếc ghế vẫn còn trống, cô thoải mái đặt cái ba lô và chiếc túi mới mua lên ghế, rồi ngồi xuống chiếc bên cạnh. Lấy một chồng sách ra từ ba lô, đắn đo chần chừ mãi không biết nên đọc cuốn nào trước, cô quyết định đặt tất cả sang một bên, để khi nổi hứng có thể chuyển ngay từ cuốn này sang cuốn khác.
Đang ngấu nghiến cuốn “Trên Sa Mạc và Trong Rừng Thẳm” của Henryk Sienkiewicz, cô suýt giật bắn mình trước giọng nói trầm trầm.
“Phiền cô quá, nhưng tôi có thể ngồi đây không, các chỗ khác đều có người ngồi cả.”, anh ta lịch sự hỏi, mắt nhìn đống đồ trên chiếc ghế cạnh cô gái đầy ý nhị.
Ngước lên nhìn xung quanh phòng chờ, quả thật đều đã chật kín cả. Cảm thấy xấu hổ vì một mình mình “chiếm lấy” mất hai chỗ ngồi, cô nhanh chóng gom gọn đống đồ cho xuống dưới đất. Anh chàng nọ gật đầu thay câu cảm ơn rồi ngồi xuống bên cạnh, chúi đầu vào một cuốn sách trông như đã được đọc nhiều lần nhưng vẫn được giữ gìn kĩ càng. Vốn không thích bắt chuyện với người lạ, lại nhớ đến cái nhìn ý tứ của anh ta vào đống đồ lộn xộn của mình, cô liền quay lại với cuốn truyện dang dở.
Tiếng thông báo giờ ra máy bay một lần nữa kéo cô nàng khỏi những hàng chữ đang đến hồi gay cấn. Khẽ giật mình, cô lục tục đứng dậy dọn dẹp lại đống sách vào chiếc ba lô vẫn mở toang. Một vài vị khách ngán cảnh xếp hàng dài dằng dặc vội vã tiến đến cửa ra, vô ý hất đổ những cuốn sách ra sàn nhà. Cô khẽ chậc lưỡi bực dọc khi không nhận được lời xin lỗi, tay đỡ lấy những cuốn sách quí giá, không để cho chúng bị quăn góc, nhưng vung vẩy thế nào lại làm văng mất một cuốn. Anh chàng lúc nãy cũng vừa đứng dậy, giúp cô kéo cái ba lô nặng trịch lên ghế, rồi nhặt cuốn sách bị văng dưới gầm ghế lên hộ. Cô rối rít cảm ơn, thầm ngượng thay cho cái tính vụng về của mình. Chưa bước chân lên máy bay đã mất mặt những hai lần.
Sau tiếng bíp chấp thuận của máy soát vé, cô bước qua hành lang dài dẫn tới máy bay. Những tia nắng vừa lên rọi xuyên qua tấm kính, làm cho không khí trở nên ấm nóng hơn hẳn. Tiếng va li kéo êm ru trên tấm thảm dày, đôi khi vang lên lục cục khi cán qua những vệt nối sàn bằng kim loại. Tiếng người nói chuyện khẽ khàng. Tiếng bước chân hối hả. Cô đón nhận cái cảm giác lâng lâng trong lồng ngực đã lâu không hiện diện, hít sâu vào hai buồng phổi hơi thở mới lạ của một năm mới, để cho ánh nắng chảy dài lên tóc. Cô nghĩ mình đã quên mất sự phấn khởi trước một chuyến du lịch dài, nhưng cơ thể cô tìm lại được cảm xúc đó như một bản năng, không gặp chút khó khăn nào.
Nối đuôi theo những hành khách đang tìm kiếm ghế ngồi của mình, cô sung sướng ngồi vào gếh cạnh cửa sổ, đúng như đã yêu cầu. Không có hành lí lỉnh kỉnh, cô đặt cái ba lô xuống dưới chân ghế rồi vòng chiếc túi mới sang một bên người. Rút ra một cuốn sách khác, “Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình” của Nguyễn Nhật Ánh, cô chìm vào những con chữ giản dị đầy cuốn hút, quên đi tiếng người rì rầm nói chuyện và tiếng ù ù của động cơ máy bay.
“Cô đã đọc xong cuốn sách vừa nãy rồi à?”, cái giọng trầm trầm lạ tai đó lại một lần nữa dứt cô khỏi những trang sách. Người lạ vừa nãy ngồi xuống ghế bên cạnh, vẫn trò chuyện với tông giọng lịch sự pha chút thân thiện. “Không ngờ tôi với cô lại ngồi cạnh nhau!”, anh ta mỉm cười thêm vào, tay huơ huơ tấm vé.
“À, tôi có thói quen đọc sách theo cảm hứng, nên thường đổi từ cuốn này sang cuốn khác như thế.”, cô trả lời, bỗng cảm thấy tò mò trước anh chàng này. Lúc nãy do vẫn đang lúng túng trước sự lộn xộn của mình, cô chưa kịp nhìn kĩ khuôn mặt anh ta, chỉ thấy dáng người cao cao. Khẽ quan sát “ người lạ”, cô nhận thấy anh ta khá ưa nhìn. Không quá điển trai, nhưng các đường nét trên mặt lại hài hoà, trông có vẻ hiền hiền, thân thiện. Anh ta lại có bờ vai rộng, thứ mà cô thường “soi” ở các chàng trai. “Vai rộng là để tựa đầu vào, để đặt sự tin tưởng”, ai đó đã nói với cô như vậy.
Bỗng cảm thấy cái nhìn chằm chằm của mình thật vô duyên, cô ngượng ngùng lật lật trang sách, ngó chằm chằm vào những dòng chữ đang dần trở nên khó hiểu. Anh chàng kia vừa mở cuốn sách đang đọc dở từ nãy ra, nhưng không tiếp tục đọc mà quay sang bắt chuyện.
“Cô rất thích sách nhỉ? Không có ý tò mò đâu, nhưng vừa nãy tôi nhìn thấy một vài tựa sách từng đọc qua trong những cuốn cô có.”
“Tôi không đi một ngày mà thiếu sách được đâu.”, cô cười, “Anh đã đọc cuốn nào rồi?”
“The Hobbit, Lord of the flies, và Mockingjaytrong bộ The Hunger Games. Cô đọc hết số đó rồi à?”, anh ta tỏ ra hứng thú.
Chạm đúng vào chủ đề yêu thích của mình: sách, cô trở nên thoải mái và hoạt bát hơn hẳn.
“Tôi còn hai cuốn chưa đọc xong, Trên Sa Mạc và Trong Rừng Thẳm và cuốn này”, cô chỉ vào cuốn sách bìa cứng màu trắng trên tay, “Anh cũng là fan của the Hunger Gamesà?”, cô háo hức.
“À không, tôi chỉ đọc tóm tắt của hai cuốn đầu tiên, vì trông chúng có vẻ lãng mạn quá”, anh gãi đầu cười thành thật, “cuốn thứ ba tập trung nhiều hơn vào hành động.”
“Anh nên đọc cả ba chứ, chúng là một trilogy mà, phải đọc từ đầu đến cuối mới hiểu được cách tác giả xây dựng cao trào chứ. Nếu anh đọc cuốn cuối cùng, hoá ra Peeta, Katniss, hay Gale đều toàn là người lạ, anh có biết họ là ai đâu mà hiểu câu chuyện của họ. Chỉ đọc một cuốn giống như ăn bánh mì kẹp thịt nhưng bỏ đi phần thịt vậy.”, cô tuôn một tràng.
Anh ta bật cười chào thua, “Xem ra cô là fan ruột rồi. Đã nói vậy, tôi sẽ thử đọc cả hai cuốn đầu tiên.”
Hơi đỏ mặt trước những lời “buộc tội” thẳng như ruột ngựa của mình, cô bẻ lái sang chuyện khác, “Thế cuốn sách anh đang đọc viết về gì?”
“Wonder của R.J Palacio, nói về một cậu bé bị dị tật mặt bẩm sinh. Đây là lần thứ tư tôi đọc nó đấy! Tôi thích đọc nó trên những chuyến bay.”
“Những bốn lần cơ à? Thế chắc nó phải hấp dẫn lắm.”, cô đáp lại một cách lịch sự, dù những cuốn sách với cốt truyện đơn giản thường không cuốn hút cô. Cô say mê những cuốn sách nhiều chi tiết và cốt truyện lắt léo với những khúc ngoặt bất ngờ.
Như nghe được sự hời hợt trong giọng nói của cô, anh cười cười, “Xem ra cô nhìn cuốn sách này như cách tôi nhìn The Hunger Games vàCatching Fire vậy. Cô cũng nên thử đọc nó xem sao, những câu chuyện càng đơn giản càng nói lên nhiều điều không ai ngờ.”
Cô gật đầu cười đồng tình rồi thoáng ngước mắt ra cửa sổ. Những đám mây bồng bềnh, trắng muốt chiếm trọn tầm nhìn. Cô đã bỏ lỡ cảnh thành phố được thu nhỏ dần khi máy bay cất cánh, nhưng thay vì nuối tiếc, cô cảm thấy vui vui khi chia sẻ chuyến bay này với một người lạ mới quen.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, con chim sắt khổng lồ vẫn vươn đôi cánh xuyên qua làn hơi nước, lướt qua những tầng mây cao vút. Những hành khách khác đều đang chú tâm vào một bộ phim mới hay đã ngủ quên mất, riêng cái góc nho nhỏ cạnh cửa sổ vẫn còn tiếng rì rầm trò chuyện. Hết chủ đề về những cuốn sách, họ chuyển sang tán gẫu về những bộ phim vừa ra rạp gần đây. Cô khẽ bật cười trước cái giọng nhái minions tệ hại của anh, đang hát bài hát chúc mừng năm mới. Cứ thế, câu chuyện của họ lại trôi dạt đến những món bánh ngọt ngon lành khi cô buột miệng chê bai thứ bánh tráng miệng vừa ngọt vừa ngấy trên máy bay.
"Tiramisu hơi ẩm một tí thì tuyệt vời, nhất là loại tiramisu với bột matcha phủ trên bề mặt.”, cô say mê kể.
“Tôi biết một tiệm cà phê chuyên về các loại tiramisu rất ngon. Hình như có cả mùi matcha nữa, cô nên thử một lần.”, anh gợi ý.
Sau bữa ăn qua loa, anh quay lại với cuốn sách đang dang dở, còn cô tựa đầu vào cửa sổ ngắm những tia nắng luồn qua làn mây trông êm mượt như bông, rồi ngủ quên trong cảm giác lâng lâng, vui vẻ.
Cô tỉnh dậy trong tiếng thông báo máy bay sắp hạ độ cao để đáp xuống, kèm theo cái ù tai khó chịu khi áp suất giảm đột ngột. Máy bay hạ cánh êm ru trên đường băng. Tiếng gió ma sát rít lên một hồi dài, động cơ chạy chậm lại rồi dừng hẳn. Mọi người nhanh chóng đỡ lấy hành lí của mình từ ngăn đựng trên cao.
“Cô có hành lí nào trên này không? Để tôi lấy hộ cho.”, anh ta tử tế đề nghị, nhưng cô lắc đầu bảo rằng mình chỉ có hai chiếc túi dưới gầm ghế. Chàng trai lạ mặt mỉm cười, nói:
“Tôi vừa đọc xong cuốn Wonder. Cô có muốn cầm lấy đọc không, như thế tiện hơn nhiều so với ra hiệu sách mua một cuốn mới.”, như sợ cô từ chối, anh ta nói thêm, “Tôi không muốn cô bỏ lỡ quyển sách hay như vậy đâu!”
Cô bật cười trước sự chân thành của anh chàng này, đề nghị, “Tôi cũng không muốn anh bỏ mất bộ The Hunger Games đâu. Tôi chỉ có cuốn Catching Fire ở đây, hay tôi đổi nó với cuốn sách của anh nhé? Tôi không thích “quỵt” không của ai cái gì đâu.”, cô cười tinh nghịch.
Nói xong, cô hí hoáy viết email của mình vào trang cuối của cuốn sách. Anh chàng lắc đầu cười rồi làm theo. Một chuyến bay, hai người lạ, hai cuốn sách. Cứ thế, họ tiếp tục bước đi tới đích đến riêng của mình.
Một tháng ở đất nước lạ lẫm trôi qua như cơn gió đầu mùa, nhanh lẹ và đầy bỡ ngỡ. Những cơn đường không quen, những người lạ bước đi, và làn khí tê tái lạnh chẳng hề thân thuộc. Cô thích thú để đôi chân mình cảm nhận mặt đường trơn trượt, lành lạnh qua đế giày mỏng manh, ngắm nhìn đống tuyết vừa được dọn sang hai bên đường, ngóng tai nghe những giai điệu mừng một năm mới vừa đến. Cô yêu những buổi sáng thức dậy hít vào làn không khí xa lạ nhưng mới mẻ, giang tay đón những chuyến đi bộ hàng giờ, chuyến ghé thăm những khung cảnh tuyệt đẹp, bỡ ngỡ trước những món ăn lạ lùng. Cô mê mẩn những hiệu sách nho nhỏ ít người biết đến, bày bán những ấn bản hiếm có của các bộ sách nổi tiếng cùng hằng hà sa số những món đồ trang trí bé xinh.
Cô quên bẵng cuốn sách màu xanh biển ở dưới đáy va li, bị những món đồ mới tinh, đẹp đẽ che mất.
Sau nửa tháng cắt đứt liên lạc với internet, cô quyết định kiểm tra email và tin nhắn vào buổi tối trước ngày về để hỏi bạn bè hay người thân về những món quà họ muốn nhận. Mất nửa giờ trả lời những tin nhắn dồn dập, cô mới nhìn thấy một email từ một cái tên vừa lạ vừa quen, gửi từ hai hôm trước.
“Chuyến đi của cô có vui không? Sau khi đọc xong Catching Fire, tôi đã ra hiệu sách mua ngay cuốn đầu tiên của trilogy. Thật ngược đời, nhưng cô nói đúng, chỉ đọc mỗi một cuốn giống như ăn bánh kẹp thịt mà thiếu thịt vậy. Tôi vốn cảm thấy tiếc cho cái kết của tổng thống Snow, nhưng sau khi đọc hai cuốn đầu tiên, tôi thấy ghét cái trò dùng hoa hồng trắng sến súa của ông ta kinh khủng! Lại còn cả mùi thơm nồng nặc mà chúng toả ra.
Thế còn Wonder, cô có thích nó không?
Tôi quên không hỏi ngày cô về nước, nhưng nhớ cô rất thích tiramisu nên muốn mời cô đến quán cà phê tôi có nói tới. Địa chỉ có đính kèm bên dưới, tôi gặp cô lúc ba giờ chiều thứ tư nhé?
Người trao đổi sách”
Nhìn lên góc trên của màn hình điện thoại,hôm nay đúng là thứ tư, nhưng đã mười giờ đêm mất rồi. Cô tìm kiếm giờ đóng cửa của quán cà phê nọ. Họ đóng cửa lúc chín giờ rưỡi. “Quá trễ rồi.”, cô chán nản nghĩ, thầm trách mình vô tâm, quên khuấy mất cuốn sách tội nghiệp kia. Lấy nó ra từ dưới đáy va li, chọn bài “This love” của Taylor Swift, cô giở ra trang sách đầu tiên.
Cô dành cả buổi tối để lật qua từng trang chữ, có lúc cảm thấy tức giận, đôi khi buồn đến phát khóc, nhưng rồi mỉm cười trước cái kết thật đẹp. Cuốn sách đóng lại vào lúc hai giờ sáng. Bản nhạc vẫn đều đặn lặp lại, đưa cô vào giấc ngủ không mộng mị nhưng gắn chặt ý định ghé thăm quán cà phê nọ vào sáng sớm hôm sau để cảm ơn người lạ nọ về một cuốn sách tuyệt vời, mặc dù ai đó có lẽ sẽ chẳng buồn ghé vào nữa sau cái hẹn thất bại.
Tám giờ sáng hôm sau, cô kéo chiếc vali đầy những món đồ lỉnh kỉnh, vai vác cái ba lô căng tròn, tay giữ chiếc túi đầy màu sắc cũng đầy ụ không kém đi tìm tiệm cà phê nọ. Nằm nép vào góc phố ở trung tâm một cách khiêm tốn, tiệm cà phê được trang hoàng với bốn bức tường toàn kính, đón ánh nắng nhàn nhạt tràn vào. Tiếng chuông leng keng vui tai vang vọng khi cô đẩy chiếc cửa gỗ bước vào. Mùi cà phê và trà thơm nồng xộc vào khoang mũi, quyện với mùi bánh nhẹ nhàng phảng phất. Cô nhìn quanh quất tìm kiếm dù biết việc đó là vô ích. Tiệm mở cửa lúc bảy giờ, khá sớm so với một quán cà phê, nên đã có lác đác một vài vị khách đang nhâm nhi những tách cà phê bốc khói, những chẳng thấy đâu nụ cười hiền hiền, dễ mến kia. Tiến đến chiếc tủ kính đặt đầy những ly bằng sứ màu kem đựng bánh tiramisu đủ mùi vị, cô gọi một trà gạo nâu và một ly tiramisu vị trà xanh. Chọn một cái bàn trong góc, cạnh một tủ sách bằng gỗ xinh xắn, cô bắt đầu nhâm nhi tách trà của mình, dùng chiếc thìa bạc xắn một mẩu bánh nếm thử. Mùi bột trà xanh đăng đắng tan trên đầu lưỡi, hoà vào vị ngọt ngào nhè nhẹ của lớp bánh mềm mại. Lướt mắt qua kệ sách bên cạnh, cô nhìn thấy một cuốn Catching Fire quen thuộc được buộc chung với một quyển sách có bìa cứng màu kem bằng dây ruy băng màu xanh da trời. Nhấc cuốn sách ra khỏi kệ, cô tò mò gỡ bỏ dây ruy băng. Cuốn sách quen thuộc có kẹp một tấm thiệp với dòng chữ viết vội:
“Nhờ có cô mà từ nay tôi sẽ nhớ bánh mì kẹp thịt phải luôn đi kèm với thịt :) Tặng cô một câu chuyện khác, vẫn đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Hy vọng cô sẽ thích.
Người trao đổi sách”
Cuốn sách trượt sang một bên, để lộ cái tên “Eleanor & Park” của Rainbow Rowell được in dập nổi màu bạc, lấp lánh dưới ánh mặt trời xuyên qua bức tường kính.
Ở một thành phố lạ, cầm trên tay món quà từ một người lạ, cô tìm cho mình một khởi đầu mới.
Một năm mới bắt đầu.
N.T.H
Sài Gòn , December 31, 2016
Sài Gòn , December 31, 2016
Nhận xét
Đăng nhận xét