Rừng



Cả căn nhà đẹp đẽ toát lên vẻ vắng lặng không tiếng rù rì. Cô bé ngước nhìn quanh quất, bao trọn vô tầm mắt sàn gỗ sậm màu bóng láng, cái lò sưởi hoành tráng hướng chếch sang một dãy cửa sổ cao vút nhìn thẳng ra bãi cỏ xanh rì đẫm nước mưa. Tiếng khoá cửa vang lên đánh cạch vào không khí im ắng. Bước vào phòng một cách từ tốn, cô bé bình thản cởi bỏ đôi ủng nặng nề, đi quanh phòng trên đôi chân trần, đủng đỉnh nhét vào túi cuốn nhật kí sờn cũ, nặng trì bởi những trang viết đầy nét mực, cây viết đắt tiền trang trọng, một chai nước, và một gói giấy nho nhỏ màu vàng úng. Đôi mắt to tròn lại ngước nhìn chung quanh, chạm đến những thứ đồ nội thất trắng tinh, đến bức tường màu xanh da trời chất đầy sách, rồi thoát ra ngoài những khung cửa sổ nhìn ra đường phố yên bình sau cơn mưa. Chùm chìa khoá lủng lẳng trên tay, đôi giầy trắng bao bọc đôi chân nhỏ nhắn một cách thoải mái, cô bé bước ra khỏi những bức tường xanh ngắt xinh đẹp, dẫm lên trên mặt sàn gỗ không chút bụi bám, đẩy cánh cửa to lớn và bước ra. Tiếng khoá cửa lại một lần nữa vang lên đánh cạch.

Mùi đất toả ra ngào ngạt bên dưới những khóm hoa xanh xanh, luồn lách qua đám cỏ rậm rì để len lỏi vào khoang mũi. Cái lạnh lởn vởn ôm lấy thân người gầy gầy, khiến đôi má khẽ ửng đỏ. Bước lên nền đất ẩm ướt, cô bé hướng về những hàng cây xanh ngắt.

Con đường mòn nhỏ cạnh công viên vốn chẳng có mấy người dùng đến lúc này vắng ngắt. Mới bốn giờ chiều, mọi người vẫn đang túi bụi ở sở làm và trường học. Lá trên những ngọn cây đung đẩy theo gió, xì xào một cách buồn rầu. Dưới những bóng cây, không khí đặc lại lạnh hơn, mùi đất cũng nồng nặc hơn. Cô bé hít vào thứ mùi hương của rừng, thứ mùi cô thích nhất. Tiến sâu hơn tí nữa, mặt trời lúc này chỉ he hé rọi xuống qua những kẽ hở của lá, nhưng khu rừng chẳng hề tăm tối. Dẫm lên đám lá rụng, cô ngước nhìn khu vực bí mật của mình. Một cái hố nông nông nhưng khó nhìn thấy dưới đống lá vàng dày cộm. Gọi là hố nhưng nó giống một trảng trống tí hon hơn. Chống tay nhảy xuống đó một cái nhẹ tênh, cô bé đáp xuống lớp cỏ dại mềm mềm. Nhón chân gỡ bỏ đôi giầy trắng, cô thấy lớp cỏ êm mượt cọ vào da bàn chân nhồn nhột. Ngồi phịch xuống đất, đôi tay nhỏ nhắn dốc hết đồ đạc trong túi lên nền cỏ. Cuốn nhật kí nặng nề rơi ra trước tiên, những trang giấy kêu đánh phịch vào nhau trước cú va chạm. Cô bé ghé mũi hít hà mùi hương của giấy mực trộn lẫn với mùi rừng mưa phảng phất. Dưới những ngón tay gầy gầy, từng trang nhật kí được lật ra rõ mồn một như vừa được đặt bút viết. Đâu đó đầy những dấu chấm hỏi không có câu trả lời, những câu chuyện được viết ra vội vã, những cảm xúc không diễn tả được với ai. Có những dòng chữ khó hiểu với ý tứ không liền mạch, cứ như bàn tay chẳng thể theo kịp những ý nghĩ trong đầu. Hoảng loạn, buồn bã, cô đơn. Quyển nhật kí hứng chịu những điều không thể kể, sự mất mát mà cả con chữ trên giấy cũng không miêu tả được trọn vẹn.

Đôi mắt của cô bé nọ lướt nhanh qua từng hàng chữ của chính mình, sống lại những khoảng khắc tưởng như chưa từng tồn tại, lật lại sự cô đơn còn lạnh hơn cơn mưa rừng. Có những trang giấy vui vẻ ít ỏi bị nhấn chìm bởi màu mực đen, một vài hàng chữ to nhỏ không đồng đều đầy hoảng hốt. Có nỗi nhớ đong đầy khắp nơi. Có những tình cảm đầu tiên ngòn ngọt. Nhưng rồi trán nhíu lại trước sự lạ lẫm kì quặc của môi trường mới, những ánh nhìn không thân thiện và những chuyện tưởng như vặt vãnh như ám ảnh mãi không quên. Lúc nào cũng thế, những trang giấy đó bắt cô bé phải dừng đọc trong chốc lát, như để hàng chữ thấm sâu hơn vào lòng, để nỗi sợ hãi quay lại lảng vảng ngay cả trong hơi thở. Cái cảm giác nôn nao ở dạ dày dâng lên, quấy nhiễu cả trái tim đang dần đập chậm lại sau chuyến đi bộ. Nhưng không có giọt nước mắt ủ ê rầu rĩ nào cả, chỉ có sự cô đơn và nỗi sợ kì cục lẩn quất trong tâm hồn trống rỗng.

Những hạt mưa bắt đầu lộp bộp rơi trở lại, thấm vào những trang giấy dày chữ. Trời trở nên tối hơn một chút khi chất nắng vàng ươm bị che phủ bơi đám mây đen nghịt. Dường như chẳng màng đến không gian xung quanh, cô bé vẫn đều đặn lật dở từng trang nhật kí. Cô lật đến những cuộc cãi vã mà một năm trước đó chỉ nhìn thấy trong những bộ phim buồn. Nhìn thấy sự vỡ lẽ của chính mình trước những cuộc tình tưởng chừng đẹp đẽ và lãng mạn. Thế giới trở nên xấu xí thậm tệ qua những hàng chữ hằn xuống cả trang kế tiếp, khi sự tin tưởng vỡ nứt và những mơ mộng đâu đâu cũng tan tành như giọt nước mưa chạm đất. Đến sự nghi hoặc chẳng biết đúng sai, cơn giận dữ khó kiềm chế được, và là sự mệt mỏi buông xuôi. Kết thúc ở dấu chấm cuối cùng, cô bé mới để ý đến những giọt mưa đổ dài trên cỏ. Với lấy cây bút quen thuộc, cô nắn nót viết ngày tháng hôm ấy như muốn bắt đầu một trang nhật kí mới, rồi đóng chặt nó lại.

Nằm ngửa ra ngắm nhìn tán lá xanh rì trên cao. Vài giọt mưa lạnh ngắt rơi trúng mặt khiến cô bé khẽ nhíu mày. Mò mẫm lấy cái gói giấy bé nhỏ bên cạnh, đổ ra bàn tay những viên con nhộng xanh đỏ. Tách chúng ra làm hai, cô bé trút thứ bột trắng mịn bên trong vào chai nước. Ngửa cổ tu một hơi hết thứ nước đăng dắng, cô để chai nước lăn lóc trên thảm cỏ xanh mướt rồi lại nghểnh nhìn những cái lá trễ xuống dưới hạt mưa nhỏ bé. Gió dường như chịu thua trước thảm lá rụng dày cộm che chắn cho thân hình nhỏ bé. Mưa ngày càng nặng hạt, và cô bé mặc cho chúng rơi trên mặt, chảy dài xuống cổ và hai cánh tay, dỗ nguội những mạch máu nóng rần dưới da. Thế giới trở nên mơ màng. Những tán lá mờ đi dưới mưa, không khí không lạnh cũng chẳng ấm, cô bé cứ thế đưa ánh mắt lãng đãng xuyên qua màu lục man mát cho đến khi màu đen bao trùm tất cả.

Không biết bao lâu sau đó, cô bé thấy mình ngồi tựa lên một thân cây sần sùi vĩ đại, ngắm nhìn thân hình nhỏ bé của mình dưới trảng trống ấm áp. Trời đã ngừng mưa từ lâu. Nắng lại tìm được cách lách qua những tán lá, chiếu rọi trảng trống, hong khô lớp lá dày. Những trang giấy khô cong trong quyển nhật kí nằm im lìm cạnh chai nước trống rỗng và vài cái vỏ con nhộng chảy nhoe nhoét.

Lại lâu thật lâu sau đó, mặc dù thời gian như ngừng trôi, vài tiếng nói lao xao vọng lại ở phía đầu con đường mòn. Cô bé quay đầu ngóng chờ. Những người cao lớn lạ hoắc hối hả nhìn quanh tìm kiếm. Họ lùng sục từng bụi cây, hò hét nhau chia ra nhiều phía. Tiếng những chiếc ủng đạp vỡ đám lá khô giòn rụm trên mặt đất vang vọng khắp các thân cây to lớn. Cô bé vẫn im lặng quan sát. Rồi một người phụ nữ tìm ra cái trảng trống đầy nắng kia. Cô ta đứng sững lại mất một lúc, rồi khàn khàn gọi những người gần đó. Những người này lại báo cho mọi người còn lại, và họ xúm xít vòng quanh cái hố. Cô bé thích thú quan sát họ cúi đầu, chậc lưỡi với sự khoan khoái lạ kì. Thật đáng cho họ, mặc dù nó không quen biết bất kì khuôn mặt nào. Phải như một ai đó đã mở lời hỏi chào đâu đó trên đường về nhà, cô đã không phải thấy người khác gom lại quyển nhật kí quí giá của mình từ dưới nền cỏ ướt sương, nhấc bổng cơ thể mềm nhũn đặt lên cái cáng gồ ghề, khiêng qua con đường mòn trong khu rừng mình yêu thích.

 Cô bé nghe một giọng nói quen thuộc nhưng đầy hoảng loạn của cậu bạn mình thầm thích, thấy cậu sợ hãi, lóng ngóng chạy đến bên chiếc cáng. Và rồi họ đi khỏi, trả lại cái yên tĩnh cho khu rừng. Ngó nhìn cái trảng trống thân yêu giờ lại đã trống không với những bụi cỏ hắt lại ánh nắng, cô bé khẽ ngẩng đầu và nhắm chặt mắt. Cô theo những làn gió, chen qua vòm cây cao ngất, tan vào với nắng.

Nhận xét